Monday, December 31, 2012

Goodbye 2012 ツ

Chỉ còn vài tiếng nữa là năm 2012 sẽ trôi qua, nhường chỗ cho năm 2013 sắp đến. Vậy trong năm 2012 đã có những sự kiện gì xảy đến với tôi?

Sự kiện đầu tiên là trong tháng 3, lớp đại học của tôi tổ chức đi Thung Nai (Hòa Bình) 2 ngày 1 đêm. Chuyến đi tuy ngắn ngủi nhưng hết sức vui vẻ. Thông qua chuyến đi này, tôi đã hiểu các bạn lớp tôi nhiều hơn, gần gũi với họ hơn, và đặc biệt là chúng tôi đã cùng trải qua những giây phút rất hạnh phúc bên nhau ツ

Friday, December 28, 2012

Hà Nội của tôi ♥


Lúc nãy tôi vừa mới dạo một vòng qua blog cũ và lôi ra được một bài viết. Bài này tôi viết cách đây đã hơn 2 năm, chính xác là từ ngày 10/10/2010, đúng ngày kỷ niệm 1000 năm Thăng Long - Hà Nội. Tôi đã dành rất nhiều tâm huyết cho bài viết này bởi nó là toàn bộ những ký ức của tôi từ khi sinh ra và lớn lên ở đất Hà Nội - quê hương tôi. Giờ tôi đã chuyển nhà sang blog mới và blog cũ thì sắp sửa bị đóng cửa vào tháng 1 năm sau, chính vì vậy, tôi muốn chép lại bài viết này sang đây để những kỷ niệm của tôi có thể được lưu giữ một cách trọn vẹn nhất, tôi không muốn bị mất đi những ký ức đẹp đẽ đó.

Vịt con yêu đời dành tặng cho 1000 năm Thăng Long - Hà Nội

[♥] 10 điều tôi ấn tượng nhất về Hà Nội:

Thursday, December 27, 2012

Bí mật bị thời gian vùi lấp



Trong cuốn tiểu thuyết tôi đang đọc dở, hai nhân vật chính (một nam một nữ) đã nói với nhau như thế này:

Sunday, December 23, 2012

Lời cảm ơn



Cảm ơn bố mẹ đã sinh con ra trên cõi đời và nuôi con lớn khôn.

Cảm ơn anh D đã là một phần máu thịt của em.

Cảm ơn chị D đã mang đến cho em một niềm vui nho nhỏ.

First love & music




Có lẽ đối với mình, mối tình đầu cũng giống như âm nhạc vậy.
Gần đây, ngẫm lại mới thấy điều đó đúng.

Friday, December 21, 2012

Tình yêu diệu kỳ (dịch bởi Nga Tran)



- Where there is love there is magic -

Có một cặp đôi yêu nhau đang ngồi trên một chiếc xe máy, chiếc xe phóng đi rất nhanh trong màn đêm.
Họ yêu nhau rất nhiều...
Cô gái: "Anh đi chậm một chút, em sợ..."
Chàng trai: "Không, anh thấy thú vị đấy chứ."
Cô gái: "Chậm lại một chút đi mà, em sợ lắm..."

Wednesday, December 19, 2012

Chúng ta rất giàu có!



Trong cuộc sống, rất nhiều người thường than thân trách phận mà không hiểu thực ra mình còn hạnh phúc hơn rất nhiều người khác. Bạn hãy xem:

Chiếc giấy gói vàng (dịch bởi Nga Tran)



Ngày xửa ngày xưa, có một người đàn ông làm việc rất chăm chỉ để kiếm tiền nuôi gia đình. Năm đó, vào một vài ngày trước Giáng sinh, ông ta đã phạt đứa con gái 5 tuổi của mình sau khi biết rằng cô bé đã sử dụng cuộn giấy bọc quà màu vàng đắt tiền duy nhất của gia đình.

Bressanone - Matthew Lien (translated by Nga Tran)



♫ Here I stand in Bressanone
with the stars up in the sky
Are they shining over Brenner
and upon the other side

Pottermore, more and more


Hôm trước mình vừa khám phá ra một trang web rất hay dành cho fan của truyện Harry Potter. Đó là trang http://pottermore.com được lập bởi chính tác giả của truyện - cô J.K.Rowling.

Có thể bạn chưa biết (Harry Potter facts)




- Tất cả phù thủy và pháp sư có gốc Muggles thực ra đều được thừa hưởng pháp thuật từ tổ tiên của họ là những Á phù thủy (tức là những người sinh ra trong gia đình phù thủy nhưng không có pháp thuật).

Lilac Wine - Miley Cyrus (translated by Nga Tran)


♫ I lost myself on a cool damp night
I gave myself in that misty light
Was hypnotized by a strange delight
Under a lilac tree

Miley Cyrus's quotes



Famous quotes of Miley Cyrus:

"If you believe in yourself anything is possible."

"Life is a climb but once you get to the top you'll realize that the view is beautiful."

"Where there is love there is magic."

Sự ra đời của trường đại học Stanford



Sự ra đời của trường đại học danh tiếng Stanford là 1 câu chuyện đáng để suy ngẫm...


Vào năm 1884, ông bà Leland Stanford đã thức trắng nhiều đêm bên giường bệnh của con trai bị bệnh thương hàn. Và chính vào buổi sáng mà đứa con trai thở hắt hơi cuối cùng, vì quá mệt mỏi ông bà đã thiếp đi. Khi người ta đánh thức họ thì đã quá muộn. Leland Stanford lặng lẽ quay lại nói với vợ:

"Từ nay tất cả trẻ em California sẽ là con cái của chúng ta."

Ngay trong năm, ông bà Stanford đã tới thăm các trường đại học Mỹ có tên tuổi như Cornell, Yale, Harvard và học viện công nghệ Massachusetts để thảo luận việc hiến tặng đất để mở rộng các trường này. Tuy nhiên, sau cuộc thảo luận với chủ tịch đại học Harvard, ngài Eliot, ông bà Stanford đã quyết định tự xây dựng một trường đại học mới: Đại học Stanford. Sau đây là một giai thoại về việc ông bà đến trường Harvard.

Một cặp vợ chồng bước vào văn phòng chủ tịch trường đại học Harvard. Người phụ nữ mặc chiếc váy vải bông kẻ carô đã bạc màu, người chồng khoác lên người một bộ đồ vét vải bông thô nhưng đã cũ xơ xác. Thoáng nhìn qua bộ cánh tầm thường của hai vợ chồng nhà nọ, cô thư ký ngồi trước cửa văn phòng ông chủ tịch hiểu ngay rằng cặp vợ chồng quê mùa này hẳn lạc đường, họ chẳng có việc gì dính dáng đến trường Harvard trứ danh. Cô thư ký cau mày khi nghe người đàn ông nói:

"Chúng tôi muốn xin gặp ông chủ tịch."

"Ông ta bận cả ngày", cô thư ký đáp.

"Không sao, chúng tôi sẽ chờ", người vợ trả lời.

Suốt mấy tiếng đồng hồ tiếp theo, ông chủ tịch ra vẻ mặt lạnh lùng của một nhân vật quan trọng, chủ tịch lơ đãng nghe người phụ nữ nói:

"Chúng tôi có một đứa con trai từng theo học một năm tại trường Harvard của ngài. Cháu yêu trường lắm và cảm thấy sung sướng vì đã được học ở đây. Nhưng chẳng may con tôi đã chết trong một tai nạn. Tôi và chồng tôi muốn xin ngài để chúng tôi làm một cái gì đó kỷ niệm cháu ngay trong khuôn viên trường..."

Ông chủ tịch vội ngắt lời người phụ nữ:

"Chúng tôi không thể dựng tượng cho tất cả những người đã từng học ở Harvard và đã chết. Nếu chúng tôi có làm thì chỗ đó phải là nghĩa địa."

"Ồ không!", người phụ nữ vội nói: "Chúng tôi không nói tới việc dựng tượng. Vợ chồng tôi muốn tặng cho trường Harvard một tòa nhà."

Vị chủ tịch nọ nhìn chằm chằm vào bộ đồ kẻ carô bạc màu của người phụ nữ và buột miệng:

"Một tòa nhà! Thế bà có biết một tòa nhà trị giá bao nhiêu không? Chúng tôi phải bỏ ra bảy mươi triệu rưỡi đô-la mới dựng lên ngôi trường này đấy!"

Người phụ nữ với dáng vẻ nghèo nàn im lặng trong giây lát, rồi quay sang nhìn chồng:

"Để xây dựng một trường đại học chỉ cần bấy nhiêu thôi sao? Thế tại sao chúng ta không tự xây lấy một cái nhỉ?"

Người chồng gật đầu. Sau cuộc nói chuyện trên, cặp vợ chồng nọ tìm tới vùng Palo Alto (bang California), nơi họ bỏ tiền xây dựng nên một ngôi trường đại học mới mang tên họ - trường đại học tổng hợp Stanford. Người vợ mặc chiếc váy carô bạc màu cùng người chồng khoác bộ vải bông thô đã cũ xơ xác không ai khác chính là ông bà Jane và Leland Stanford, một trong 4 gia đình giàu nhất nước Mỹ thế kỷ 19.

Đại học Stanford được thành lập bởi Leland Stanford, trùm tư bản về đường xe lửa và Thống đốc California, và vợ ông, Jane Stanford. Trường được đặt theo tên người con duy nhất của hai vợ chồng, Leland Stanford, Jr., anh chết do bệnh thương hàn khi còn trẻ.

Một câu chuyện đáng để suy ngẫm thật...

"Nếu thực sự có kiếp sau..."



Giả sử như thế này:

Tình Yêu và Thời Gian (dịch bởi Nga Tran)



Ngày xửa ngày xưa, trên trái đất có một hòn đảo mà ở đó, có những con người đại diện cho mỗi loại cảm xúc sinh sống như: Hạnh Phúc, Buồn Đau, Tri Thức... và còn rất nhiều thứ cảm xúc khác, trong đó có cô Tình Yêu.

Vào một ngày, tất cả mọi người đều được thông báo rằng hòn đảo mà họ đang sinh sống sắp sửa bị chìm xuống đáy đại dương. Bởi vậy, họ đều tự đóng thuyền bè để chuẩn bị rời khỏi đó. Tuy nhiên, chỉ có cô Tình Yêu lại không làm như vậy.