Bàn tay của khỉ
Với ba điều ước, bạn có thể ước bất kỳ thứ gì trên thế giới, thậm chí là mặt trăng, mặt trời và cả những ngôi sao. Bạn sẽ nghĩ rằng điều đó thật là tuyệt. Nhưng không có thứ gì đến với ta một cách dễ dàng. Khi những điều bạn ước trở thành sự thật, đó mới chỉ là sự khởi đầu. Điều bạn ước sẽ đến với bạn, nhưng đồng thời nó sẽ kéo theo những sự việc khác mà bạn không hề muốn chúng xảy ra…
Gia đình nhà White trong câu chuyện này được phép có ba điều ước. Ban đầu họ cảm thấy mình thật may mắn: “Chuyện này thật khó tin. Chúng ta sẽ ước cái gì đây?”, sau đó họ quyết định thực hiện một điều ước và chờ đợi nó xảy ra.
Ngày hôm sau, điều ước đầu tiên của họ trở thành sự thực, bỗng nhiên, cuộc sống của họ trở nên cực kỳ tồi tệ, giống như một cơn ác mộng…
--------------------------------------------
Chương 1
Đêm đã tới, thời tiết ở bên ngoài thật lạnh lẽo và ẩm ướt, nhưng trong căn phòng khách nhỏ ở khu Laburnam, ngọn lửa trong lò sưởi đang nhảy tí tách làm ấm rực cả căn phòng. Ông White đang chơi cờ với người con trai của mình, Herbert.
Hai người đàn ông không nói câu nào bởi họ đang tập trung vào ván cờ. Căn phòng hoàn toàn yên lặng, nhưng tiếng mưa rơi nặng hạt càng lúc càng to. Đột nhiên ông White nhìn ra ngoài cửa sổ: “Nghe tiếng mưa này!”
“Thời tiết đêm nay chán thật,” Herbert trả lời. “Hôm nay mà phải ra ngoài thì thật là ác mộng. Thế người bạn đó của cha, ông Tom Morris, có đến nữa không?”
“Có, ông ấy sẽ đến. Chắc khoảng bảy giờ tối gì đó,” người cha trả lời. “Nhưng có thể với thời tiết thế này thì…”
Herbert cắt ngang lời nói của ông White và chỉ ra cửa: “Có người đang ở ngoài kia cha ạ.”
“Cha có nghe thấy gì đâu,” ông White băn khoăn, tuy nhiên ông vẫn đứng dậy khỏi ghế và tiến tới mở cửa.
“Ồ, vào đi, vào đi, Tom! Thật tuyệt khi được gặp lại người bạn của tôi. Thời tiết hôm nay tệ thật! Đưa áo khoác cho tôi rồi vào phòng khách ngồi đi.”
Ông White đưa người đàn ông với khuôn mặt đang ửng đỏ vì lạnh vào phòng khách và giới thiệu với vợ và con trai mình: “Đây là Tom Morris. Ông ấy và cha đã là bạn của nhau từ thời trẻ. Chúng ta đã có một thời gian làm việc cùng nhau trước khi Tom dời đến Ấn Độ. Tom, đây là vợ tôi, còn đây là con trai tôi, Herbert.”
“Hân hạnh được gặp hai người,” Tom Morris nói.
“Hân hạnh được gặp ông,” bà White mỉm cười. “Mời ông đến đây ngồi.”
“Cảm ơn,” người đàn ông trả lời và ngồi xuống.
“Ông uống chút rượu vang chứ? Tôi nghĩ ông cần uống một thứ gì đó giúp người ông ấm hơn trong cái thời tiết này.” Ông White lấy từ trong tủ một chai rượu vang, hai người đàn ông bắt đầu uống và nói chuyện. Gia đình nhà White lắng nghe một cách chăm chú những chuyện kể của người đàn ông tên Tom Morris. Đó là những câu chuyện kỳ lạ, rất kỳ lạ.
--------------------------------------------
Chương 2
Bà White nói với cậu con trai của mình: “Tom đã từng đi lính ở Ấn Độ trong vòng hai mươi năm. Ấn Độ là một đất nước tuyệt vời.”
“Đúng vậy,” Herbert nói. “Con rất muốn đến đó cho biết.”
“Cha cũng muốn đến Ấn Độ,” ông White đồng tình, “nhưng…”
“Tốt nhất gia đình ông nên ở lại nước Anh!” Morris nói chen vào.
“Nhưng ông nói là ông đã tận mắt thấy rất nhiều thứ kỳ lạ và tuyệt diệu ở Ấn Độ. Tôi cũng muốn một ngày nào đó được đến Ấn Độ để nhìn thấy những thứ kỳ diệu đó,” ông White trả lời.
Morris lập tức đặt chiếc ly rượu mà ông ta đang uống dở xuống và hét lên: “Không! Gia đình ông phải ở lại đây!”
Ông White vẫn tiếp tục: “Nhưng những chuyện mà ông kể đều rất thú vị. Có phải ông còn nhắc đến câu chuyện về ‘bàn tay của khỉ’ phải không?”
“Không có gì!” Morris lập tức trả lời. “… không có gì quan trọng đâu.”
“Bàn tay của khỉ?” Bà White thắc mắc.
“Đi mà, ngài Morris! Kể cho gia đình cháu nghe về câu chuyện đó đi!” Herbert hứng thú nói.
Morris cầm ly rượu lên, nhưng đột nhiên ông ta lại đặt nó xuống. Một cách chậm rãi, ông ta cho tay vào túi áo khoác của mình dưới ánh nhìn hiếu kỳ của gia đình nhà White. Morris lôi từ trong túi áo ra một vật nhỏ và bẩn thỉu.
“Nó là cái thứ gì vậy?” Bà White hét lên và lùi lại, nhưng cậu con trai của bà, Herbert, lại cầm thứ đó lên và quan sát nó chăm chú.
“Cái này… nó là gì vậy?” Ông White hỏi người bạn của mình.
“Hãy nhìn nó,” Morris trả lời. “Nó là một bàn tay… một bàn tay của khỉ.”
“Một cái bàn tay khỉ!” Herbert ngạc nhiên, và sau đó cậu ta cười vang. “Sao ngài lại mang một cái bàn tay khỉ ở trong túi vậy ngài Morris?”
“Cháu nhìn xem,” Morris đáp, “cái bàn tay này có phép màu!”
Herbert lại phá lên cười, nhưng Morris nói: “Đừng có cười, cậu bé. Hãy nhớ, cháu hẵng còn trẻ. Ta già rồi và ở Ấn Độ ta đã từng nhìn thấy rất nhiều thứ kỳ lạ. Cái bàn tay này có thể tạo nên những điều kỳ diệu. Một ông già người bản xứ đã tặng nó cho một người bạn của ta. Nó có phép màu bởi vì nó có thể đem đến ba điều ước cho ba người.”
“Thật tuyệt vời!” Herbert kinh ngạc.
“Nhưng ba điều ước này lại không hề mang đến hạnh phúc,” Morris buồn rầu nói.
“Thế bạn của ngài có thực hiện ba điều ước không?” Herbert hỏi.
“Có,” Morris nhẹ giọng trả lời. “Và điều ước thứ ba cũng là điều ước cuối cùng của anh ta chính là được chết!”
Ông bà White lắng nghe câu chuyện với một tâm trạng hoang mang, lo sợ, còn Herbert vẫn chìm đắm trong sự hiếu kỳ của mình: “Cuối cùng ông ta có chết không?”
“Có,” Morris thở dài đáp. “Anh ta không có gia đình, cho nên anh ta đã để lại cho ta cái bàn tay này.”
“Vậy hai điều ước trước của ông ta là gì?” Herbert hỏi. “Ông ta đã ước điều gì vậy?”
“Ta không biết. Anh ta không muốn nói ra điều đó,” Morris trả lời.
Trong khoảng hai phút ai nấy đều im lặng, rồi sau đó Herbert tiếp tục nói: “Còn ngài, ngài Morris, ngài có thực hiện ba điều ước không?”
“Có,” Morris đáp. “Khi đó ta hẵng còn trẻ. Ta khao khát rất nhiều thứ - một chiếc ôtô xịn, tiền bạc…” Morris ngập ngừng một lúc rồi mở miệng nói một cách khó khăn, “Cả vợ và con trai ta đều bị chết bởi tai nạn ở trên chính chiếc xe đó. Không có họ thì ta còn cần tiền làm gì nữa. Bởi vậy, cuối cùng ta đã ước là bỏ hết số tiền đó đi. Nhưng đã quá muộn. Vợ và con trai ta đã chết.”
Căn phòng trở nên yên lặng tột độ. Gia đình nhà White nhìn Tom Morris đang ngập tràn đau thương với ánh mắt cảm thông.
Ông White bỗng lên tiếng: “Vậy thì ông còn giữ cái bàn tay quỷ quái này làm gì? Ông không cần nó nữa thì có thể đưa nó cho người khác.”
“Làm sao tôi có thể đưa thứ này cho người khác được?” Morris băn khoăn. “Cái bàn tay khỉ này luôn gây ra điều bất hạnh.”
“Vậy hãy đưa nó cho tôi,” ông White nói. “Có thể lần này nó sẽ…”
“KHÔNG!” Tom Morris la lên. “Ông là bạn của tôi. Tôi không thể đưa nó cho ông được.” Rồi sau đó khoảng một phút, ông ta nói tiếp: “Tôi không thể đưa nó cho ông, nhưng, tất nhiên là ông có thể lấy nó từ tôi. Nhưng hãy nhớ - cái bàn tay này luôn mang đến điều bất hạnh!”
Ông White bỏ ngoài tai những lời khuyên của Morris. Rất nhanh chóng, ông ta cầm lấy cái bàn tay gớm ghiếc đó.
Mặc kệ lời cảnh báo của người bạn, ông White có vẻ như không thể kiên nhẫn được nữa.
“Tôi phải làm gì bây giờ?” ông ta hỏi người bạn của mình.
“Ước đi cha!” Herbert giục. “Hãy ước một điều nào đó đi!” Rồi cậu ta phá lên cười.
Ông White lại quay sang người bạn của mình và hỏi: “Tôi phải làm gì đây?”
Ban đầu, Morris không định trả lời, nhưng rồi sau đó ông ta thấp giọng nói: “Được rồi. Nhưng hãy nhớ! Phải thật cẩn thận! Nghĩ kỹ trước khi ông thực hiện điều ước.”
“Vâng, vâng!” Ông White sốt ruột trả lời.
“Nắm chiếc bàn tay này ở bên tay phải của ông và bắt đầu ước, nhưng…”
“Được rồi, chúng tôi biết rồi,” Herbert hết kiên nhẫn đáp. “Phải cẩn thận!”
Trong lúc đó, bà White bắt đầu đứng dậy và chuẩn bị bữa tối. Ông White nhìn bà vợ của mình, rồi cười nói: “Lại đây. Giúp tôi! Tôi nên ước gì bây giờ? Đúng rồi, chúng ta cần tiền mà.”
Bà White cười to, nhưng sau đó bà bắt đầu suy nghĩ rồi nói: “Hmmm… Tôi giờ cũng già rồi, thỉnh thoảng tôi cảm thấy khá khó khăn khi làm mọi việc. Có thể tôi sẽ cần đến bốn tay mới có thể làm hết mọi thứ. Đúng rồi, hãy ước cho tôi có thêm hai tay nữa.”
“Có vẻ ổn đấy,” ông chồng đáp, và ông ta đặt chiếc bàn tay khỉ ở bên tay phải mình.
Bỗng nhiên Tom Morris đứng dậy. “Đừng làm thế!” ông ta hét lên. Mặt ông ta trở nên trắng bệch. Herbert và mẹ anh ta phá lên cười, nhưng ông White cảm thấy người bạn của mình có vẻ hoảng loạn thực sự, và rồi ông ta đút bàn tay đó vào trong túi.
Khi Tom Morris đứng dậy để ra về, lúc đó đã rất muộn.
“Cảm ơn mọi người về bữa tối nay,” Morris nói với gia đình nhà White.
“Hôm nay quả thực là một ngày tuyệt vời đối với chúng tôi, Tom à,” ông White trả lời. “Những câu chuyện của ông rất thú vị. Chúng tôi chắc sẽ không có dịp đi thăm Ấn Độ, cho nên chúng tôi sẽ rất vui nếu ông lại đến đây lần nữa, lúc đó ông có thể kể thêm những câu chuyện thú vị cho chúng tôi nghe về đất nước Ấn Độ.”
Sau đó, Morris khoác áo lên người. Ông ta chào tạm biệt gia đình nhà White và bước đi trong màn mưa đen thẫm.
--------------------------------------------
Chương 3
Đã gần nửa đêm. Ở trong căn phòng khách
nhỏ ấm cúng, ông bà White và cậu con trai Herbert ngồi nói với nhau
về những câu chuyện của Tom Morris.
“Ấn Độ là một đất nước tuyệt vời, cả
những câu chuyện ở đó cũng rất hấp dẫn.” ông White nói.
“Đúng vậy,” Herbert trả lời. “Ngài Morris đã kể khá nhiều chuyện thú vị, nhưng, dĩ nhiên là một vài câu chuyện không thể có thật được. Câu chuyện về cái bàn tay khỉ, con thấy nó rất điêu. Một cái bàn tay khỉ nhỏ bé, bẩn thỉu như thế thì làm sao tạo nên phép màu được! Nhưng con phải công nhận là câu chuyện đó khá li kỳ.” Herbert cười to.
“Đúng vậy,” Herbert trả lời. “Ngài Morris đã kể khá nhiều chuyện thú vị, nhưng, dĩ nhiên là một vài câu chuyện không thể có thật được. Câu chuyện về cái bàn tay khỉ, con thấy nó rất điêu. Một cái bàn tay khỉ nhỏ bé, bẩn thỉu như thế thì làm sao tạo nên phép màu được! Nhưng con phải công nhận là câu chuyện đó khá li kỳ.” Herbert cười to.
“Ừm, mẹ cũng nghĩ như vậy,” mẹ anh ta
đồng tình.
“Tôi không rõ nữa,” ông White nhẹ giọng
nói. “Biết đâu nó lại là thật. Đôi lúc những việc kỳ lạ cũng có
thể xảy ra.”
Bà White quay sang chồng, hỏi: “Thế ông
có trả tiền cho Tom Morris để lấy cái bàn tay này không? Chúng ta
không có đủ tiền để cho đi chỉ vì cái thứ vô giá trị này đâu!” Bà
White bắt đầu giận dữ.
“Ừ thì có,” người chồng trả lời. “Tôi
có đưa ông ta tiền nhưng không nhiều, ban đầu Tom không định cầm số
tiền đó, ông ta muốn nhận lại cái bàn tay khỉ.”
“Haha, Morris đã cho chúng ta rồi thì
không thể lấy lại nó được đâu.” Herbert cười đáp. “Cái thứ này đã
thuộc về nhà mình và chúng ta rồi sẽ giàu có. Cha à, nhanh ước một
điều đi!”
Ông White lôi cái bàn tay đen đúa từ
trong túi ra và nói: “Được rồi, Herbert, nhưng cha không biết nên ước
điều gì bây giờ? Cha đã có tất cả - con và mẹ con. Cha còn cần gì
nữa?”
“Tiền, tất nhiên!” Herbert lập tức trả
lời. “Chúng ta cần tiền mà! Cha mẹ luôn luôn nghĩ cách kiếm tiền, đó
là vì nhà chúng ta không có nhiều tiền. Nếu có tiền rồi chúng ta
có thể mua được căn nhà này, không cần phải thuê nó hàng tháng nữa.
Thôi nào, cha, hãy ước có được ba mươi nghìn bảng đi!”
Lời đề nghị của cậu con trai khiến ông
White phải suy nghĩ. Căn phòng trở nên yên lặng và họ có thể nghe
thấy tiếng mưa rơi đập vào cửa sổ.
Sau một hồi đắn đo, ông White cầm cái
bàn tay lên, tuy vậy ông ta vẫn cảm thấy ngần ngừ. Ông White ngẩng lên
nhìn người vợ của mình, và bà mỉm cười với ông: “Tiếp tục đi.”
Một cách chậm rãi và cẩn thận, ông
White nói: “Tôi ước có được ba mươi nghìn bảng.”
Đột nhiên ông ta rú lên, người vợ và
cậu con trai lo lắng chạy đến.
“Có chuyện gì vậy cha?” Herbert hỏi.
“Nó chuyển động!” Ông White sợ hãi.
“Cái bàn tay này… nó chuyển động!”
Họ lặng yên quan sát cái bàn tay. Nó
bị ném văng xuống sàn. Họ chờ đợi sự chuyển động của nó, nhưng
không có gì xảy ra. Bàn tay đó vẫn nằm im.
Cơn mưa bên ngoài ngày càng nặng hạt và
căn phòng khách nhà White đã không còn ấm như trước.
Bà White lên tiếng: “Trời lạnh lắm rồi,
đi ngủ thôi.”
Herbert nói: “Chà, không thấy tiền ở đâu
cả. Câu chuyện này của ngài Morris chắc là bịa đặt thôi.” Ông White
không nói gì, ông ta chỉ ngồi yên một chỗ và im lặng.
Bà White thấy dáng vẻ không bình thường
của chồng mình, lo lắng hỏi: “Ông không sao chứ?”
“Tôi không sao.” Người chồng lên tiếng.
“Nhưng trong khoảng một, hai phút tôi cảm thấy rất sợ.”
Người vợ tỏ vẻ thất vọng nói: “Chúng
ta cần số tiền đó, nhưng lại không có được nó. Tôi mệt rồi, tôi đi
ngủ đây.”
Sau khi bà White đi ngủ, hai cha con tiếp
tục ngồi lại phòng khách và hút thuốc.
Ngồi được một lúc, Herbert ngáp và
nói: “Con cũng đi ngủ đây. Biết đâu số tiền đó lại đang ở dưới
giường của cha rồi cũng nên! Haha, chúc cha ngủ ngon.” Herbert cười vang
và đi ra khỏi căn phòng.
Ông White vẫn ngồi lại trong phòng khách
một lúc rất lâu. Ngọn nến chợt vụt tắt và căn phòng trở nên tối
đen. Bỗng nhiên, người đàn ông nhìn thấy một khuôn mặt ở ngoài cửa
sổ. Ông ta giật mình rồi nhìn lại lần nữa nhưng khuôn mặt đó đã
biến mất. Cảm thấy hoảng sợ, ông ta đứng dậy và rời khỏi căn phòng
lạnh lẽo, tối tăm đó.
--------------------------------------------
Chương 4
Ngày hôm sau khi mặt trời bắt đầu ló
dạng ngoài cửa sổ và căn nhà đã trở nên ấm áp, ông White cảm thấy
tâm trạng của mình khá hơn nhiều so với hôm qua, ông nở một nụ cười
thật tươi với vợ và con trai mình. Họ ngồi bên bàn ăn, thưởng thức
bữa sáng và nói chuyện trong bầu không khí vui vẻ. Cái bàn tay khỉ
vẫn đặt ở trên một chiếc bàn nhỏ gần cửa sổ, nhưng không ai để ý
và cũng không nghĩ gì đến nó.
“Hôm nay tôi phải đi mua sắm.” Bà White nói.
“Tôi đang muốn mua vài thứ để chuẩn bị cho bữa tối. Ông có đi cùng
tôi không?” Bà White quay sang hỏi người chồng của mình.
“Không, có lẽ hôm nay tôi sẽ chỉ ở nhà
và tận hưởng những giờ phút bình yên thôi. Tôi còn một quyển sách
đang đọc dở,” người chồng trả lời.
“Tối nay con cũng sẽ ở nhà,” Herbert
nói, “cho nên chúng ta có thể đi ngủ sớm. Hôm qua chúng ta thức muộn
quá.”
“Nhưng đừng có lại lôi câu chuyện về
cái bàn tay khỉ đó ra để nói nữa nhé!” Bà White tỏ vẻ không vui
nói. “Chúng ta nghe lời người bạn của ông thật là sai lầm. Một cái
bàn tay khỉ thì làm gì có thể mang đến mọi điều mà chúng ta mong
muốn được.” Ngừng một lúc, bà White tiếp tục nói với vẻ buồn rầu:
“Ba mươi nghìn bảng… Giá mà chúng ta có số tiền đó.”
Được một lát, Herbert ngẩng đầu nhìn
đồng hồ và đứng dậy. “Con phải đi làm đây,” anh ta nói. “Biết đâu
người đưa thư sắp đến và đưa cho mình số tiền đó thì sao. Con cũng
phải được một phần đấy nhé!” Herbert cười to.
“Con đừng có cười!” Ông White nghiêm túc
nói. “Tom Morris là một người bạn đáng tin cậy của cha, ông ấy tin là
câu chuyện có thật. Rất có thể đó là sự thực.”
“Vậy thì cha nhớ để lại một ít tiền
cho con nhé,” Herbert lại phá lên cười.
“Tạm biệt cha mẹ,” Herbert vui vẻ nói.
“Mẹ nhớ chuẩn bị bữa tối thật ngon nhé, lần nào về nhà con cũng
đói lả cả ra.”
“Được rồi con yêu, tạm biệt.” Bà White
nói.
Herbert rời khỏi nhà và bước nhanh
xuống phố. Người mẹ đứng ở đó dõi theo con trai mình một lúc lâu.
Mặt trời mùa đông thật ấm áp, nhưng đột nhiên bà White cảm thấy rất
lạnh. Bà có một linh cảm chẳng lành.
--------------------------------------------
Chương 5
Ông White nhìn thấy vẻ mặt khác lạ của
vợ mình, quan tâm hỏi: “Bà không khỏe à?”
Người vợ chưa kịp trả lời đã nghe thấy
tiếng chuông ở bên ngoài cửa. Đó là người đưa thư. Ông ta mang đến hai
bức thư cho nhà White, nhưng trong đó không hề có số tiền nào.
Đến khoảng một giờ chiều, ông bà White
ngồi vào bàn ăn và tiếp tục nói chuyện về số tiền mà họ mong đợi.
“Ba mươi nghìn bảng… Chúng ta cần số
tiền đó biết bao…” Bà White nói.
“Nhưng sáng nay chúng ta đâu có thấy số
tiền đó xuất hiện. Thôi quên nó đi!” người chồng trả lời.
Nhưng chợt nhớ ra một chuyện, ông White
lo lắng nói: “Hôm qua rõ ràng cái đó nó dịch chuyển. Cái bàn tay
khỉ ý! Như vậy là câu chuyện của Morris là thật!”
“Hôm qua tôi thấy hai người bọn ông uống
rất nhiều rượu. Chắc là do ông tưởng tượng ra thôi.” Bà White kiên
nhẫn nói.
“Nó chuyển động thật mà!” người chồng
hét lên giận dữ.
“Herbert nó nói là câu chuyện này thật
khôi hài, nó đã cười suốt…” Bà White chưa kịp nói hết câu đã im bặt.
Bà đứng dậy và tiến đến nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Có chuyện gì vậy?” Ông White thắc mắc.
“Có một người đàn ông đang đứng ở
trước cửa nhà mình,” người vợ nói. “Một người lạ. Ông ta trông khá
cao và ăn mặc rất lịch sự. Ông ta đang nhìn vào nhà mình… Ồ, ông ta
bỏ đi rồi…”
“Thôi kệ đi, ngồi xuống ăn nốt bữa trưa
đã.” Ông White nói.
Người vợ mặc kệ lời của chồng mình,
ngạc nhiên nói: “Ông ta quay trở lại rồi, một người lạ, ông ta đang
tiến vào nhà mình…” Đột nhiên bà White chợt tỏ vẻ vui mừng. “Ông ta
đến trước cửa nhà rồi… Rất có thể ông ta mang số tiền tới!”
Nói xong bà White chạy ra phòng khách và
mở cửa.
Người đàn ông ăn vận đẹp đẽ đang đứng
ở trước cửa nhà White. Trong khoảng một phút ông ta không nói tiếng
nào, nhưng sau đó ông ta bắt đầu mở miệng: “Xin chào, tôi đang tìm ông
bà White.”
“Vâng, tôi là bà White đây,” người vợ
trả lời. “Tôi có thể giúp gì cho ông?”
Người đàn ông im lặng một lúc rồi lên
tiếng: “Tôi đến từ nhà máy Maw và Meggins. Tôi có thể vào nhà và
nói chuyện với bà được không?”
Maw và Meggins là một nhà máy lớn,
Herbert hiện đang là công nhân ở đó.
“Vâng, tất nhiên là được,” bà White vui
vẻ nói. “Mời ông vào.”
Khi thấy người đàn ông lạ mặt bước vào
trong phòng khách, ông White đứng dậy.
“Xin hỏi ông có phải là ông White không?”
người đàn ông hỏi. “Tôi đến từ nhà máy Maw và Meggins.”
Bà White quan sát người đàn ông lạ và
nghĩ: “Có thể ông ta mang tiền tới… nhưng tại sao lại là Maw và
Meggins? Trông gương mặt của ông ta có vẻ buồn bã... Tại sao?” Bỗng
nhiên bà White cảm thấy sợ hãi.
“Xin mời ngồi,” người chồng nói, nhưng
bây giờ bà White không thể đợi được nữa.
“Có chuyện gì phải không? Herbert nó…”
bà đang hoảng hốt đến mức không thể tiếp tục hỏi.
Người đàn ông cúi đầu xuống, không nhìn
hai vợ chồng. Ông White cũng bắt đầu cảm thấy lo sợ.
“Xin hãy nói cho chúng tôi!” ông nói.
“Tôi rất tiếc,” người đàn ông lạ mặt
nói, sau đó ông ta im lặng một lúc rồi lại tiếp tục. “Tôi rất lấy
làm tiếc, sáng nay tại nhà máy có xảy ra một tai nạn…”
“Đã xảy ra chuyện gì? Herbert nó có
làm sao không?” bà White hét lên.
“Chuyện này…” người đàn ông chậm rãi
nói.
“Nó đang ở trong bệnh viện à?” bà White
lo lắng hỏi, lúc này bà đã hoảng loạn thực sự.
“Đúng vậy, nhưng…” người đàn ông nhìn
bà White rồi không nói thêm câu nào.
“Có phải nó đã chết không? Có phải
Herbert đã chết?” người chồng lặng lẽ hỏi.
“Chết! Ôi không… không thể nào! Không thể
là Herbert được! Không thể là con trai chúng ta!” bà White gào lên.
Nhưng nét mặt của người đàn ông đã cho
họ biết đáp án. Con trai họ đã chết. Bà White bật khóc, còn người
chồng chỉ ngồi đó thẫn thờ.
Được một lát, người đàn ông nói: “Đó
là một tai nạn. Herbert ngã vào một cỗ máy đang hoạt động. Cậu ấy
chỉ kịp kêu lên một tiếng.” Những người xung quanh nghe thấy, họ vội
chạy đến giúp cậu ấy, nhưng không thể làm được gì. Tôi thật sự lấy
làm tiếc,” ông ta kết thúc.
Căn phòng trở nên yên ắng trong khoảng
vài phút. Cuối cùng bà White cũng mở miệng nói: “Con trai chúng ta
đã chết! Chúng ta sẽ không còn được nhìn thấy nó nữa. Chúng ta có
thể làm gì nữa đây nếu không có nó ở bên?”
Sau đó bà vội quay sang hỏi người đàn
ông: “Chúng tôi có thể gặp con trai lần cuối được không? Xin hãy đưa
tôi đến bên nó. Tôi muốn được nhìn thấy nó.”
“Không thể được!” người đàn ông nói ngay
lập tức. “Tốt nhất là hai người không nên nhìn cậu ấy. Họ không kịp
dừng cỗ máy ngay cho nên Herbert bị kẹt ở trong đó rất lâu. Họ mãi
mới kéo được cậu ấy ra…” Người đàn ông không dám nói tiếp, rồi ông
ta thở dài. “Đừng đi gặp cậu ấy.”
Người đàn ông lạ mặt bước đến bên cửa
sổ bởi ông ta không muốn phải nhìn thấy gương mặt của hai người ngồi
trước mình bây giờ.
Một lúc sau, ông ta quay lại chỗ ngồi
ban nãy và nói với ông bà White: “Còn một điều nữa. Con trai hai
người làm việc ở Maw và Meggins đã sáu năm nay, cậu ấy là một công
nhân giỏi. Bởi vậy nhà máy chúng tôi muốn giúp đỡ hai người trong
khoảng thời gian khó khăn này. Chúng tôi muốn đưa cho ông bà một số
tiền.” Sau đó ông ta đặt một tập tiền vào tay người chồng.
Ông White không nhìn vào số tiền đó. Ông
chậm rãi đứng dậy và nhìn người đàn ông lạ mặt. “Bao nhiêu?” ông
White hỏi, mặc dù ông không hề muốn nghe câu trả lời.
“Ba mươi nghìn bảng.” Người lạ mặt nói.
--------------------------------------------
Chương 6
Ba ngày sau, tại một nghĩa trang lớn
nằm cách ngôi nhà của họ hai dặm, ông bà White nói lời tạm biệt với
người con trai của mình. Sau đó họ quay trở về ngôi nhà tối tăm, lạnh
lẽo, họ không muốn sống khi không có Herbert ở bên, nhưng họ vẫn chờ đợi
một điều gì đó xảy ra, một điều gì đó có thể mang Herbert trở về.
Mỗi ngày đều trôi qua rất chậm, nhiều lúc họ không có chuyện gì để
nói với nhau.
Vào một đêm, khoảng một tuần sau đó,
bà White bước xuống giường vì không ngủ được. Bà ngồi bên cửa sổ và
nhớ về người con trai của mình, bà bắt đầu lặng lẽ khóc.
Trong bóng tối người chồng nghe thấy tiếng
khóc của vợ mình, “Bà quay về giường đi. Trời lạnh lắm.”
“Nhưng con trai chúng ta còn lạnh hơn
thế,” người vợ buồn rầu nói, “nó phải nằm ở cái nghĩa trang lạnh
lẽo đó.”
Bà White cứ ngồi yên ở đó, người chồng
đành phải tiếp tục quay trở lại giường. Bỗng dưng ông ta nghe thấy
tiếng kêu từ phía người vợ của mình.
“Cái bàn tay!” người vợ kêu lên. “Cái
bàn tay khỉ!” Bà đứng ở bên cạnh giường và nhìn chằm chằm vào
người chồng của mình.
“Cái gì vậy? Có chuyện gì xảy ra
vậy?” Ông White ngạc nhiên hỏi. “Có chuyện gì xảy ra vậy?” Ông ta tự
nhủ. “Tại sao bà ấy lại tỏ ra vui vẻ thế kia? Bà ấy muốn nói gì?”
Ông ta băn khoăn nhìn người vợ của mình.
Khuôn mặt bà White đã trở nên trắng
bệch. “Tôi muốn thứ đó. Ông hãy đưa nó cho tôi, làm ơn!”
“Cái gì cơ?” người chồng thắc mắc.
“Cái bàn tay khỉ,” bà White phấn khởi
nói. “Nó ở đâu?”
“Nó ở dưới nhà,” người chồng trả lời.
“Nhưng tại sao?”
Bà White vừa cười vừa khóc nói: “Chúng
ta còn hai điều ước nữa mà! Chúng ta mới chỉ ước một điều thôi!”
“Không được, không thể được! Bà hãy
nghĩ kỹ đi!” người chồng phát hoảng nói, nhưng bà White không thèm
nghe lời ông.
“Nhanh!” bà White giục. “Nhanh đi lấy cái
bàn tay đi. Chúng ta sẽ ước Herbert quay trở lại!”
“Không! Bà điên rồi!” người chồng hét
lên. “Bà hãy nghĩ lại đi! Con trai chúng ta bị kẹt trong cỗ máy đó
rất lâu. Họ không muốn chúng ta nhìn thấy nó! Chẳng lẽ bà muốn nhìn
thấy cơ thể của nó sao?”
“Đúng vậy, nó là con trai tôi! Làm sao
tôi có thể sợ khi nhìn thấy nó được!”
“Bà không hiểu đâu,” ông White buồn bã
nói, dù vậy ông vẫn đi xuống nhà để lấy cái bàn tay khỉ.
Trong phòng khách lúc này rất tối, ông
White chậm rãi băng qua căn phòng tìm cái bàn tay. Rất nhanh ông đã
tìm thấy nó.
“Không!” ông ta nghĩ. “Mình không thể làm
vậy! Mình không muốn phải nhìn thấy cơ thể của Herbert! Khuôn mặt nó…
sau khi nó đã ở trong cỗ máy đó quá lâu… Không!”
Nhưng rồi ông ta lại nghĩ đến người vợ
của mình, ông đành phải cầm cái bàn tay đó và quay trở lại phòng
ngủ.
Trong căn phòng ngủ, bà White đang ngồi
trên giường và chờ người chồng của mình. Bà nhìn thấy chồng mình
đang cầm cái bàn tay đen đúa bẩn thỉu đó và giục: “Nhanh! Hãy ước
đi!”
“Tôi không thể,” người chồng nói. “Hãy
nhớ, nó đã chết ở trong cỗ máy đó!”
“Nhanh ước đi! Tôi không sợ khi nhìn thấy
con trai mình đâu!” Bà White sốt ruột nói.
Ông White buồn bã nhìn người vợ của
mình, nhưng rồi ông cũng đặt cái bàn tay khỉ ở bên tay phải của mình
và chậm rãi nói: “Tôi ước con trai tôi, Herbert, quay trở lại với
chúng tôi.” Rồi ông ngồi xuống chiếc ghế gần nhất.
Bà White ngay lập tức tiến đến bên cửa
sổ và nhìn ra ngoài con đường. Bà đứng ở đó rất lâu chờ đợi người
con của mình xuất hiện. Không có gì xảy ra. Cái bàn tay khỉ đã không
thực hiện điều ước đó.
“Cảm ơn Chúa!” ông White nhẹ nhõm nói
rồi lên giường tiếp tục giấc ngủ.
Một lúc sau người vợ không thể đợi
được nữa, bà đành lặng lẽ quay trở lại giường.
--------------------------------------------
Chương 7
Nhưng hai người họ không thể ngủ được.
Họ lắng nghe và chờ đợi phép màu xảy ra. Cuối cùng ông White phải
ngồi dậy và lục tìm cây nến bởi vì bóng tối khiến ông cảm thấy sợ
hãi. Khi ông bắt đầu xuống gác, đột nhiên có một tiếng động ở trước
cửa ra vào. Ông lập tức dừng lại và dỏng tai lên nghe, không hề dám
nhúc nhích. Rồi tiếng động đó lại tiếp tục vang lên. Lần này ông đã
hoảng hốt thực sự, ông lập tức chạy lên phòng ngủ và đóng cánh cửa
nhanh hết mức có thể. Nhưng tiếng động đó lại vang lên lần nữa.
“Cái gì thế?” Bà White hét lên rồi bật
dậy.
“Không có gì! Bà ngủ tiếp đi!” người
chồng nói.
Nhưng bà White đã nghe thấy tiếng động
đó, tiếng động ngày một rõ hơn.
“Là Herbert! Là Herbert!” bà la lên. “Tôi
phải xuống dưới mở cửa cho thằng bé.”
Ngay lập tức bà White ra khỏi giường và
tiến về phía cửa phòng. Người chồng nhanh chóng chạy đến và chặn
vợ mình.
“Không! Bà đừng ra ngoài gặp nó!”
“Nhưng nó là con trai tôi! Là Herbert!”
bà White đã hoàn toàn mất kiểm soát.
“Không! Đừng đi! Đừng…” người chồng cố
gắng khuyên giải. Nhưng bà White mặc kệ lời chồng mình nói. Bà mở
cửa phòng ngủ và chạy xuống dưới nhà. “Mẹ đến đây, Herbert. Mẹ đến
đây!”
Ông White chạy đến tóm lấy cánh tay vợ
mình: “Bà hãy dừng lại đi! Herbert đã chết ở bên trong cỗ máy đấy!
Nếu bà nhìn thấy nó thì bà sẽ không thể chịu đựng được!”
Trong vòng một phút bà White suy nghĩ
về lời nói của chồng mình và không đi tiếp, nhưng rồi tiếng động đó
lại vang lên và bà tiếp tục chạy xuống cầu thang.
Ông White không chạy theo vợ mình nữa,
ông chợt nhớ ra một thứ. “Cái bàn tay khỉ! Đúng rồi! Cái bàn tay
khỉ! Nó ở đâu?” ông nghĩ thầm.
Ông chạy nhanh trở lại phòng ngủ. “Nhanh
lên! Nó đâu rồi?” Ông lần mò trong bóng tối cái vật nhỏ bé kinh tởm
đó. A! Đây rồi! Ông ta đã tìm được nó!
Ở bên dưới, người vợ đã chạy đến phía
cửa ra vào. “Chờ chút, Herbert! Mẹ đến đây!” bà kêu lên và bắt đầu
mở cửa.
Cùng lúc đó ông White nắm chặt lấy bàn
tay khỉ trong tay mình và thực hiện điều ước thứ ba.
Nhanh chóng ông chạy xuống dưới nhà để
xem tình hình, người vợ đang ngồi bên cửa ra vào và khóc tức tưởi.
Ông White sợ hãi nhìn ra phía bên ngoài.
Con đường vẫn tối tăm và yên lặng - và
không có một ai ở ngoài đó.
[END]
No comments:
Post a Comment